Hiện tại trên cơ bản tôi có thể khẳng định, Y Thắng hơn phân nửa đã phát hiện là tôi tới.

Thậm chí tôi hoài nghi, bọn họ vốn ở chỗ này chờ tôi tới, bởi vì bắt Thiệu Bồi Nhất đi chỉ làm mồi, dùng Thiệu Bồi Nhất dẫn tôi cắn câu, mới là mục đích chân chính của bọn họ.

Nghĩ đến đây, bất giác trên người tôi túa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu nói như vậy, như vậy cái tin nhắn vừa rồi gửi tới kia, đó là do ai gửi tới?

Cẩn thận ngẫm lại, nếu là Nam Cung Phi Yến thật sự bị nhốt, lấy tính cách của nàng, sẽ gửi tin nhắn tới cầu viện tôi hay sao?

Chỉ sợ, nàng ước gì tôi phải chạy đi thật nhanh, ngàn vạn đừng tới cái nơi nguy hiểm này, hoặc là, nàng hẳn là có cái phương pháp nào khác thông báo cho gia tộc nàng, mà không có khả năng để cho tôi tới mạo hiểm, bởi vì lấy sự thông minh của nàng, tuyệt đối có thể phát hiện đối phương là tới để tìm tôi đầu tiên.

Nếu như vậy, rất có thể đã nói lên, chẳng những trước mắt Nam Cung Phi Yến đã rơi vào tay địch thủ, hơn nữa, đã bị hoàn toàn khống chế, đối phương dùng di động của nàng gửi tin nhắn tới cho tôi, chính là minh chứng tốt nhất.

Tôi cơ hồ là nháy mắt đã nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng thình thịch kinh hoàng, nghiêng người lại nhìn ra bên ngoài, Y Thắng vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, duỗi thẳng chân, lười biếng, híp mắt, giống như đang chợp mắt, nhưng tôi biết, gia hỏa này đang cao toàn bộ tinh thần lực, giám thị cùng chờ đợi tôi xuất hiện.

Tôi nhìn nhìn Ẩn Tự Phù trong tay, cười khổ một tiếng, có Y Thắng ở đây, cái thứ này phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, hiện tại trình độ của tôi còn quá thấp, ẩn thân lừa gạt người thường còn được, nhưng gặp được cao thủ chân chính, thì ngay cả cái rắm cũng thả không kịp.

Nghĩ nghĩ, tôi cầm lấy điện thoại, lặng lẽ gọi cho Nam Cung Phi Yến, nhưng chỉ vang lên hai tiếng đã bị cắt đứt, cái này càng làm khẳng định ý nghĩ của tôi, nhất định là nàng không còn được cầm điện thoại trong tay.

Nhưng Y Thắng đang ôm cây đợi thỏ ở trước cửa tòa nhà kia, mà trong tòa nhà hoang kia lại không biết có cảnh tượng như thế nào, tôi lại không nghĩ lỗ mãng hấp tấp tiến lên như thế, như vậy không những cứu không được người, hơn nữa còn tự chui đầu vô lưới.

Tôi suy tư đối sách, tùy tay đem Ẩn Tự Phù cất vào, nhưng ngay lúc tay đụng tới túi Càn Khôn, trong lòng vừa động, vì thế lập tức gọi Lam Ninh ra.

Lam Ninh vẫn là bộ dáng cũ, nét mặt toả sáng, ra tới thì nhìn xem chung quanh, tức khắc hô nhỏ một tiếng.

- Công tử, sao cậu lại chạy tới chỗ như thế này, phát sinh cái gì sao?

Tôi vội bảo nàng im tiếng, nhìn xem Y Thắng ở phía xa không có phản ứng gì, lúc này mới nhỏ giọng nói với Lam Ninh.

- Đừng nói lớn, hiện tại tình huống đặc thù, hai người bạn của tôi, Thiệu Bồi Nhất cùng Nam Cung Phi Yến, rất có thể đều bị nhốt ở trong tòa nhà hoang kia, mà tình huống ở nơi đó không rõ, không biết có bao nhiêu địch nhân, còn có thấy người ngồi ở ngay cửa ra vào kia không, chính là một cao thủ, rất khó đối phó, cho nên…

Tôi còn chưa dứt lời, biểu tình Lam Ninh ngưng trọng mà nói.

- Tôi biết, tôi biết kẻ này…

Tôi hơi hơi ngạc nhiên, ngay sau đó liền nhớ tới, khi Y Thắng cùng tôi đánh nhau, Lam Ninh hẳn là đã từng thấy qua, vì thế gật đầu nói.

- Không sai, gia hỏa này có chút biến thái, tôi không nghĩ mình nên trực tiếp lộ diện, như vậy, cô tìm cách đi ra ngoài xem thử giùm tôi một chút xem sao, tốt nhất là có thể lẻn vào được trong căn nhà kia, sau đó không nên để bị người phát hiện, trở về nói cho tôi trong đó thế nào.

Ánh mắt Lam Ninh lộ ra một tia hưng phấn, gật đầu nói.

- Được, tôi ở bên trong buồn sắp chết rồi, khó được công tử cậu có nhiệm vụ cho tôi làm, nhưng mà tôi nghĩ nếu tên kia cứ canh ở cửa mãi, không bằng dẫn dắt tên kia rời đi, chúng ta cùng nhau đi vào, chẳng phải là càng tốt hơn sao? Miễn cho vừa đi vừa về, chậm trễ thời gian.

Tôi ngẫm lại cũng đúng, nhưng mà làm như thế nào để có thể dẫn dắt Y Thắng rời đi?

Lam Ninh chớp mắt với tôi, cười nói.

- Công tử bây giờ có thể lấy cái miếng ngọc kia ra đây hay không, tôi gọi người tới giúp đỡ cậu.

Tôi không khỏi buồn bực, nàng có thể có ai giúp đỡ? Không phải là muốn kêu Giải Trĩ xuất hiện đi? Thật ra nếu Giải Trĩ có thể ra hỗ trợ, đó là tốt nhất, nhưng dưới loại tình huống này, chúng tôi muốn cứu người, không phải đi đấu tranh anh dũng, yêu cầu chính là động não, không phải bạo lực.

Tuy rằng như vậy, tôi vẫn lấy mảnh Ngọc Tỳ Hưu ra, Lam Ninh làm cái thủ thế, duối tay chỉ vào Ngọc Tỳ Hưu một cái, ngay sau đó liền thấy một đoàn sương mù nhàn nhạt bay ra, tôi mở to hai mắt nhìn, trơ mắt nhìn đoàn sương mù dừng ở trên mặt đất, vậy mà lại huyễn hóa ra bộ dáng hai người.

Tôi giật mình, mà khi tôi thấy rõ hai người kia mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Lam Ninh nói giúp đỡ, chính là hai con quỷ nhỏ kia nha, một cái đứa bé lanh lợi, một cái là con quỷ ngốc nghếch, chính là hai con quỷ phát hiện được trong chén gạo thi thực ở nhà họ La kia.

Lúc này tuy rằng hai con quỷ kia vẫn là bộ dáng cũ, nhưng là cho người ta cảm giác nhìn qua thuận mắt hơn nhiều, có điểm không giống như là cái loại hư vô mờ mịt của quỷ bình thường, mặt mày đều rõ ràng rất nhiều, hơn nữa tôi cũng không có quên, hiện tại chính là ban ngày, mặt trời còn chưa có lặn, hai con quỷ này dám ra đây, điều này thuyết minh tụi nó cũng đã có tu vi nhất định.

Hai đứa chúng nói nhìn thấy tôi cùng Lam Ninh đứng chung một chỗ, thần sắc đều có điểm hoảng loạn, Lam Ninh ý bảo chúng nó an tĩnh, vì thế chúng tôi bốn cái liền ghé vào cùng nhau, nhỏ giọng thương lượng biện pháp tiếp theo……

Ước chừng ba phút sau, biện pháp cũng đã được vạch ra tốt, đứa bé lanh lợi cùng con quỷ ngốc dựa theo phân phó của tôi, một trái một phải chạy đi ra ngoài, bay ra ngoài cửa sổ, phân biệt bay lại gần hướng Y Thắng đang nằm.

Tôi cùng Lam Ninh tránh ở phía sau vách tường, khẩn trương nhìn chằm chằm chúng nó, hai con quỷ này tách ra hai đường khác nhau, con quỷ ngốc trực tiếp bay vọt qua, chỉ cách bên trái Y Thắng khoảng hơn mười mét, trắng trợn táo bạo chạy vào bên trong tòa nhà cũ.

Y Thắng quả nhiên trước tiên liền phát hiện nó, nhưng mà cũng không nhúc nhích cũng chẳng thèm để ý đến nó, chỉ là nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng bên kia, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị, liền chậm rãi chuyển thân.

Cơ hồ là đồng thời, đứa bé lanh lợi cũng bay qua đó, lại là từ một chỗ hơi xa hơn một chút, lặng yên không một tiếng động tiến vào một tòa nhà lớn khác, lúc này đây, lại đồng dạng là lập tức bị Y Thắng phát hiện, lúc này tên kia mới bỗng nhiên đứng dậy, lại lần nữa lộ ra một nụ cười tà, theo sát ở phía sau đứa bé lanh lợi, ngay sau đó cũng đi vào trong.

Thành công!

Đây là kế điệu hổ ly sơn của tôi, Y Thắng làm người đa nghi, hơn nữa hai cái quỷ lúc này đều xưa đâu bằng nay, lại là ban ngày ban mặt, cậu ta khẳng định sẽ không nghĩ đó chỉ là hai cái quỷ hồn, lần đầu tiên sau khi ngốc quỷ đi vào, cậu ta khẳng định sẽ cho rằng đây là hư hoảng nhất chiêu tôi dùng để cố ý thử cậu ta, thậm chí là cố ý dẫn dắt cậu ta rời đi, cho nên cậu ta cũng không có động, nhưng lần thứ hai đứa bé lanh lợi hành động, cậu ta liền nghĩ lầm kia mới là chính chủ, vì thế vội vàng đuổi theo.

Hắc hắc, cậu ta lại không thể nghĩ được, tôi không phải hư hoảng nhất chiêu, mà là hư hoảng hai chiêu, nếu cậu ta còn không mắc câu nữa, tôi còn có thể hư hoảng ba chiêu……

Đồng thời ngay lúc thân ảnh Y Thắng biến mất, Lam Ninh cũng bay xuống, nàng lập tức nhào về hướng tòa nhà kia, lại dừng ở vị trí lầu hai, tôi nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt một cái, chỉ thấy nàng ở bên trong nhìn quanh một vòng, liền quay đầu lại vẫy tay với tôi, ý bảo nơi đó an toàn, để tôi nhanh chóng đi qua.

Tôi không có do dự, đôi tay chống bên cửa sổ, thân mình lững lờ nhảy xuống, cũng may tôi chỉ bò hai tầng, hơn nữa phía dưới lại là một cái hố cát vàng, sau khi rơi xuống đất cũng không phát ra động tĩnh gì lớn, sau đó cong eo, rón ra rón rén bước nhanh đi tới trước chỗ cửa sổ Lam Ninh đang đứng.

Mặt trên vừa lúc truyền đến hai tiếng vang nhỏ bùm bùm, ngay sau đó liền thấy Lam Ninh nhô đầu ra, lại vẫy vẫy tay với tôi, tôi lui về phía sau hai bước, trực tiếp nhảy lên lầu hai, chỉ thấy trên mặt đất nằm bò hai người, trong tay từng người đều cầm một cái súng trường có ông ngắm giống như trong phim, đều đã mất đi ý thức, té xỉu trên mặt đất.

Tôi đối Lam Ninh dựng hạ ngón tay cái, thật là ít nhiều nàng, bằng không, nếu tôi lỗ mãng hấp tấp chạy tới, chỉ sợ không đợi đến địa phương, liền trước bị này hai người phóng đổ.

Trên lầu hai trừ bỏ hai người kia, lại không có gì, Lam Ninh nghiêng tai lắng nghe, bỗng nhiên lại chỉ chỉ trên lầu.

Kỳ thật không cần nàng nói, tôi cũng đã nghe thấy, ngay ở trên lầu ba trên đỉnh đầu chúng tôi, có mấy lời đối thoại linh tinh truyền đến, những thanh âm kia đều rất thấp, nghe không rõ.

Xem ra, hẳn là những người này đều ở trên đó.

Tôi lại lần nữa cẩn thận đi tới bên cạnh cầu thang, Lam Ninh lại làm cái thủ thế lần nữa, ý là nàng xông lên trước, hấp dẫn lực chú ý của địch nhân, nhưng mà tôi nghĩ, lại lắc đầu không có đồng ý, như vậy quá nguy hiểm, mục đích tôi bảo bọn họ giúp tôi chỉ là muốn hấp dẫn địch nhân rời đi khỏi chỗ này, nhưng nếu đã lẻn vào hiểm địa, trong loại tình huống địch ta không phân rõ ràng này, nếu nàng tùy tiện đi lên, lỡ đâu ở trên đó có cao nhân tọa trấn, Lam Ninh vừa thò đầu ra, liền sẽ bị người nháy mắt hạ gục hoặc là nháy mắt khống chế.

Nhưng Lam Ninh lại khoa tay múa chân một chút, lo lắng của nàng cũng giống với tôi, nàng cũng sợ tôi gặp phải nguy hiểm.

Tôi đang do dự, lầu trên bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, hơn nữa, có thể nghe được rõ ràng.

- Long lão đại, ông xác định cái cái tên tiểu tử kia khẳng định sẽ đến sao?

Một cái thanh âm khàn khàn trầm thấp nói.

Beta:

 

0.25724 sec| 2426.211 kb